Ngày 25-12-2004, Cha Germano Ventura, linh mục dòng Thương Khó, gốc người đảo Sardegna (Nam Ý) đã êm ái trút hơi thở cuối cùng. Trong vòng hơn 30 năm – kể từ năm 1960 – cha thi hành tác vụ trừ quỷ trong Giáo phận Roma. Trước đó, cha thi hành tác vụ trừ quỷ tại Toscana ở đảo Sicilia (Nam Ý). Chính cha kể lại kinh nghiệm chiến đấu, đối diện từng ngày với ma quỷ.
Ngày còn là linh mục trẻ, tôi được giao nhiệm vụ ban phép lành cho các bệnh nhân tại nhà thờ tu viện chúng tôi. Một ngày, người ta mang đến cho tôi một người tê liệt ngồi trên ghế lăn. Vừa giơ tay vẽ hình Thánh Giá ban phép lành, tức khắc người bệnh la hét, chửi bới và vùng vẫy. Xong, anh té nhào xuống, nằm thẳng đơ trên nền nhà thờ. Người thân của anh kinh hãi, vội mang anh đi và đợi cho anh lắng dịu, mới mang trở lại nhà thờ. Nhưng khi tôi giơ tay ban phép lành, thì thảm kịch tái diễn: anh la hét, chửi bới và vùng vẫy. Thân nhân của anh ngạc nhiên trước phản ứng dữ dội của anh. Đối với họ – cho đến lúc ấy – anh thật hiền lành và đạo đức.
Phần tôi, đây là lần đầu tiên đối diện với một trường hợp lạ lùng. Tôi nhớ lại điều đã học trong đại chủng viện và thầm nghĩ:
– Có lẽ anh này bị quỷ ám. Cần phải làm phép trừ quỷ!
Tôi trình bày với Cha Bề trên cộng đoàn để xin Đức Giám mục bản quyền ban phép thi hành nghĩa vụ trừ quỷ. Sau nhiều khó khăn, Đức Giám mục đồng ý và tôi bắt đầu ngay nghi thức trừ quỷ.
Cuộc chiến thật là khủng khiếp. Sau một tuần lễ liên tục trừ quỷ, tôi đuổi được tên quỷ ra khỏi người bệnh. Lạ lùng thay, khi tên quỷ vừa đi, người bệnh cũng hết tê liệt. Thì ra bệnh tật thể xác là do tên quỷ ám hại gây ra.
Trường hợp đầu tiên gặp thấy trong đời linh mục trẻ khiến tôi miên man nghĩ ngợi. Cùng lúc đó, tin đồn tôi chữa lành một người tê liệt lan nhanh trong vùng. Người ta bắt đầu mang bệnh nhân đến xin tôi đặt tay ban phép lành. Sau đó tôi còn giải quyết mấy vụ khác. Thấy thế, các Đấng Bề Trên quyết định giao cho tôi trọng trách trừ quỷ.
Khi thi hành tác vụ trừ quỷ, tôi luôn luôn thi hành trong tư cách Linh Mục và nhân danh Giáo Hội Công Giáo đã ủy thác cho tôi nhiệm vụ này. Tôi tha thiết cầu xin Thiên Chúa, Đức Mẹ Maria và các Thánh trợ giúp tôi. Và như Tin Mừng nói, Thiên Chúa luôn luôn đáp lời con cái nài van.
Tôi bắt đầu nghi thức trừ quỷ bằng cách ban phép lành, rảy Nước Thánh và giơ cao tượng Thánh Giá Chúa Giêsu Kitô cho bệnh nhân. Nếu bệnh nhân có phản ứng kỳ lạ như run lẩy bẩy, chửi bới, đe dọa, tìm cách tẩu thoát hoặc nhảy bổ vào cấu xé vị linh mục, tôi hiểu là người bệnh bị một quyền lực vô hình điều khiển. Đây có thể là trường hợp bị quỷ nhập thực sự.
Ma quỷ có thể phá hại con người bằng nhiều cách: ám ảnh, quấy phá, qua trung gian bùa ngãi hoặc ám hại thực sự. Có nhiều người mắc những chứng bệnh kỳ lạ, chạy chữa đủ mọi phương thuốc nơi đủ mọi bác sĩ, nhưng bệnh vẫn hoàn bệnh. Sau cùng họ đến với tôi. Tôi làm phép trừ quỷ, tức khắc bệnh tật biến tan. Điều này cho thấy những chứng bệnh kỳ lạ là do ma quỷ gây ra.
Một điều quan trọng khi thi hành tác vụ trừ quỷ là vị linh mục trừ quỷ cần có thái độ luôn luôn điềm tĩnh trước tất cả những hiện tượng quái dị do ma quỷ tác động nơi người bị ám hại. Bởi vì nếu vị linh mục tỏ ra sợ hãi, tức khắc ma quỷ không tuân lệnh vị linh mục trừ quỷ.
Lúc trước, tôi vẫn dè dặt mỗi khi phải chính thức đề cập đến vấn đề quỷ nhập và trừ quỷ với giới báo chí, vì đây là một vấn đề hết sức tế nhị. Nay thì tôi nghĩ khác. Ma quỷ hiện diện khắp nơi và luôn tìm cách quấy phá, ám hại con người: cuộc sống, thể xác và tinh thần. Hơn ai hết, chúng tôi là linh mục trừ quỷ, hàng ngày đối đầu với quỷ dữ, chạm trán với những trường hợp ám hại thương đau, chúng tôi cần phải nói to, nói rõ cho mọi người biết về sức tung hoành tàn phá của quỷ dữ, và nhất là, minh chứng cho mọi người thấy:
– Quyền năng lớn lao của Giáo Hội Công Giáo, duy nhất, thánh thiện, tông truyền, khi nhân danh Đức Giêsu Kitô và Đức Mẹ Maria để trừ quỷ.
Các tín hữu Công giáo cần ý thức sâu xa rằng, khi gặp những trường hợp nan giải, mắc những chứng bệnh kỳ lạ, không bác sĩ nào giải thích được và không phương thuốc nào chữa trị được, thì nên tìm đến với linh mục, hỏi han ý kiến của ngài. Chỉ có linh mục Công giáo, nhân danh Giáo Hội Công giáo và dùng những phương thức của chính Giáo Hội Công giáo, mới giải thoát con người khỏi những bệnh tật do sức phá hoại của ma quỷ. Trong mọi trường hợp, tín hữu Công giáo không được phép chạy đến với thầy pháp, thầy phù thủy hoặc với những bà đồng bóng.
“Khi Đức Giêsu vừa ra khỏi thuyền và đặt chân lên đất thì có một người dân trong thành bị quỷ ám ra đón Người. Từ lâu, anh ta không mặc quần áo, không ở trong nhà, nhưng ở trong đám mồ mả. Thấy Đức Giêsu, anh la lên, sấp mình dưới chân Người, và lớn tiếng nói rằng: ”Lạy ông Giêsu, Con Thiên Chúa Tối Cao, chuyện tôi can gì đến ông? Tôi xin ông đừng hành hạ tôi!” Ấy là vì Đức Giêsu đã truyền cho thần ô uế xuất khỏi người ấy. Thật vậy, đã nhiều lần quỷ bắt lấy anh ta, người ta dùng xiềng xích gông cùm mà trói và giữ anh; nhưng anh bứt tung dây trói và bị quỷ đưa vào những nơi hoang vắng. Đức Giêsu hỏi anh: ”Tên anh là gì?” Anh thưa: ”Đạo Binh”, vì có rất nhiều quỷ nhập vào anh. Lũ quỷ nài xin Đức Giêsu đừng truyền cho chúng rút xuống vực thẳm. Ở đó có một bầy heo khá đông đang ăn trên núi. Lũ quỷ nài xin Đức Giêsu cho phép chúng nhập vào bầy heo kia, và Người cho phép. Lũ quỷ xuất khỏi người đó, nhập vào bầy heo. Cả bầy heo từ trên sườn núi lao xuống hồ và chết ngộp hết.” (Lc 8, 27-33).
(Renzo Allegri, ”Cronista All’Inferno”, Arnoldo Mondadori Editore 1990, trang 86-95)
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt dịch