Một buổi chiều đầu tháng 5 năm 1920, Cha Pier-Paolo Veronesi, linh mục dòng Phanxicô, đang thu dọn phòng thánh nhà thờ Santa Maria di Campagna thì một phụ nữ trẻ tuổi bước vào. Bà xin cha ban phép lành. Cha mau mắn nhận lời. Nhưng cha ngạc nhiên khi bà tỏ ý muốn nói chuyện với cha. Bà mang nét mặt buồn ảo não. Bà thổ lộ:
– Nhiều lúc một sức mạnh vô hình xâm chiếm con, khiến toàn thân con bị rúng động kích thích. Con múa nhảy hàng giờ hoặc hát những bản opéra con chưa từng nghe và chưa từng hát. Hoặc con lớn tiếng giảng thuyết cho một cử tọa vô hình. Con múa, hát và nói cho đến khi kiệt sức thì ngã quỵ. Đôi lúc con muốn dùng răng cắn xé tan tành tất cả vật dụng áo quần con thấy trước mắt. Ngoài ra con có thể tiết lộ những chuyện xảy ra rất xa xôi trong quá khứ và không ai biết… Quả thật cuộc sống con trở thành hỏa ngục. Con có hai con nhỏ nhưng con chỉ mong chết, bởi vì chết tức là được giải thoát khỏi sức mạnh vô hình đang xâm chiếm thân xác con.
Với tư cách linh mục tuyên úy bệnh viện tâm thần, cha Pier-Paolo nghĩ ngay: người đứng trước mặt mình mắc chứng ‘‘loạn thần kinh”. Đó cũng là điều các bác sĩ nói với bà. Nhưng không ai có thể chữa bà khỏi chứng bệnh khủng khiếp. Thất vọng trước các khả năng khoa học, bà tìm đến với Thiên Chúa. Bà năng cầu nguyện nơi các nhà thờ – mặc dầu tận thâm tâm rất ghê tởm – và xin các linh mục ban phép lành. Sau mỗi lần lãnh phép lành, bà có thể sống yên hàn trong vài ngày.
Cha Pier-Paolo hiền từ nói với bà: ‘‘Bà cứ đến mỗi khi bà muốn. Nếu tôi vắng mặt vẫn có linh mục thường trực tại đây”.
Được khích lệ, bà trở lại xin cha Pier-Paolo ban phép lành mấy ngày sau đó. Đang lúc cha ban phép lành cho bà nơi bàn thờ dâng kính Đức Mẹ, bà bỗng lên cơn. Bà thay đổi dáng điệu và khuôn mặt trở nên xấu xí ghê sợ. Bà cất cao giọng hát một bài hát nổi tiếng. Giọng bà mạnh mẽ vang xa đến nỗi lũ trẻ đang chơi ngoài nhà thờ vội kéo vào nghe bà hát. Hát xong bà lại nói một thứ ngôn ngữ xa lạ với giọng thật đanh thép. Tiếng hát và tiếng nói của bà lôi kéo sự chú ý của cha Apollinaire, linh mục cùng dòng Phanxicô.
Cha Apollinaire thấy ngay phụ nữ này bị quỷ ám. Chiều đến, cha đem nhận xét nói với bạn. Dĩ nhiên cha Pier-Paolo kịch liệt phản đối. Nhưng vì không an tâm, cha đem câu chuyện trình bày với Đức Giám mục giáo phận – Đức cha Pellizzari.
Sau khi nghe chuyện, Đức cha nói ngay: ‘‘Xin cha làm phép trừ quỷ”.
Cha Pier-Paolo hoảng hốt từ chối: ‘‘Xin Đức cha chỉ định linh mục khác. Vì con nghe nói trong các vụ trừ tà, ma quỷ thường chống lại vị linh mục và tuyên bố đủ điều hầu làm sỉ nhục ngài”.
Đức Giám mục mỉm cười : ‘‘Cha an tâm, đâu có ai thèm tin lời quỷ nói. Cha không biết ma quỷ là thần dối trá hay sao?”
Vì không thể trốn tránh, cha Pier-Paolo đành vâng lời. Cha bắt đầu cầu nguyện và sống chay tịnh. Cha đoán trước cuộc chiến chống lại quỷ dữ sẽ rất cam go.
Buổi trừ quỷ đầu tiên diễn ra lúc 2 giờ chiều ngày 21-5-1920. Tên quỷ sau khi bị ép buộc xưng thú danh tính đã nói rõ lý do tại sao nó ám vào người đàn bà. Nhưng quỷ không chịu rời bà. Tên quỷ nhập vào bà là do ông phù thủy yểm bà, bằng cách cho bà ăn một miếng thịt heo muối, ướp trong ly rượu trắng, cách đó 7 năm: ngày 23-4-1913.
Sau buổi trừ quỷ đầu tiên, còn thêm 12 buổi trừ quỷ khác nữa. Trận chiến quyết liệt cuối cùng diễn ra vào ngày 23-6, sau hơn 1 tháng áp dụng các Nghi thức trừ quỷ của Giáo Hội Công giáo Roma. Tên quỷ ra khỏi người phụ nữ khi bà nôn ra không biết bao nhiêu đồ dơ nhớp, trong đó có miếng thịt heo muối to bằng viên kẹo với bảy cái sừng.
Người đàn bà được giải thoát khỏi sự ám hại của ma quỷ, nhờ quyền lực của Thiên Chúa và nhất là nhờ quyền lực của Đức Trinh Nữ Rất Thánh Maria, qua trung gian vị linh mục và nghi thức trừ quỷ của Giáo Hội Công giáo Rôma.
(Mons. Cristiani, ‘‘Présence de Satan dans le monde moderne”, Éditions du Parvis 1992, trang 164-187).
Sr Jean Berchmans Minh Nguyệt dịch